SAN SẺ ƯỚC MƠ

 

Chiều qua, 2 vợ chồng tôi cùng đi đón con gái đang học hè ở Nhà Thiếu nhi tỉnh. Khi xe tôi dừng lại đổ xăng, một người đàn bà đội nón xùm xụp, mặt mũi nhàu nhĩ xán ngay lại. Chị ta vừa hấp tấp, vừa run rẩy dúi vào tay vợ tôi mớ vé số: Cô ơi cố mua giùm tôi nốt mấy tấm vé số này, sắp xổ tới nơi rồi, giúp tôi đi. Chúng tôi lúng túng, phần vì chẳng bao giờ mua một lúc nhiều vé số thế, phần vì chẳng bao giờ hy vọng mình sẽ may mắn trong cái trò chơi may rủi này. Trong lòng tôi lúc ấy chỉ rung khẽ một nỗi thương cảm, nếu không bán hết 6 tờ vé số này thì rất có thể người đàn bà ấy sẽ mất toi cả ngày lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm. Nhưng mình thì cũng chưa giàu đến độ có thể làm từ thiện cho một người không quen một lúc 30 ngàn! Chưa hết phân vân thì người đàn bà lại năn nỉ vợ tôi: Thôi cô lấy 4 tờ thôi cũng được, còn hai tờ coi như tôi “ôm”. Vợ tôi rút ra tờ 50 ngàn, thôi em lấy giùm chị 2 vé, em cũng chẳng giàu có gì. Người đàn bà cầm nhanh tờ giấy bạc, lẹ tay thối lại 30 ngàn và nhét vào tay vợ tôi 4 tờ vé số, không quên quẳng lại một câu: “Giúp tôi 4 tờ. Cảm ơn nhiều nhé!”. Vợ tôi đưa 4 tờ vé số cho tôi.

 

Tối, đang lúc lang thang trên mạng, nhớ mấy tấm vé số mới mua nên vào website xổ số Bình Dương dò tự động. Không trúng lô nào. Bất giác, máu Tào Tháo nổi lên, tôi search thử chương trình truyền hình của Đài Bình Dương. Quả là đúng như mình nghi nghi: Truyền hình Bình Dương trực tiếp kết quả xổ số kiến thiết trên kênh BTV2 từ 16 giờ 10.

 

Chao ôi, làm phát thanh – truyền hình cả hai chục năm trời mà không nhớ giờ xổ số (giờ đó hầu hết các Đài đều phát thanh trực tiếp). Con mình ra lớp 16 giờ 30, khởi hành từ nhà 16 giờ 20, khi đổ xăng, chắc khoảng 16 giờ 25. Mình bị gạt rồi em ơi, tôi giải thích cho vợ. Vậy là anh có đề tài blog rồi, vợ tôi nói tỉnh queo. Ừ, đúng là trong cái xui có cái hên: được một entry mới. Vợ nói thêm: chị bán vé số ấy không biết mình chơi blog nên mới dám gạt! Mà em ơi, mình đâu có hình của chị ta để đưa lên mạng? Bộ anh định biến entry đó thành câu chuyện cảnh giác à? Thôi chụp lại mấy tấm vé số kỷ niệm đó đi.

 

***

 

Khi đem 4 tấm vé số ấy ra chụp (bằng di động) để minh họa cho cái entry này, tôi đọc slogan của vé số Bình Dương: SAN SẺ ƯỚC MƠ. Trên tấm vé, có hình cái xe ô tô rất mơ ước đối với một người hằng ngày đi làm và đưa đón con bằng Wave Alpha như tôi. Giá như tôi săm soi tờ vé số sớm hơn thì niềm mơ ấy, nỗi hy vọng ấy mãnh liệt hơn. Và dù sao, tôi cũng đã có một quãng thời gian hy vọng tuy hơi bị ngắn nhưng rất thú vị! Cám ơn vé số Bình Dương cho tôi được san sẻ ước mơ.

 

Còn giờ đây, khi post entry này lên mạng, tôi có hơn 6 tiếng đồng hồ nữa để hy vọng đội tuyển Việt Nam vào bán kết (nếu có đá 2 hiệp phụ thì thời gian hy vọng còn dài hơn). Và sao không hy vọng nhỉ?